Tóm tắt kỳ trước:
Andy và đoàn du hành đặt chân đến Mặt Trăng, ở đó họ gặp Mun, cô gái cai quản mặt trăng, chủ nhân của đàn thỏ hồng và của những bữa tiệc hoành tráng. Song đoàn du hành và Mun đã xảy ra xích mích vì Mun muốn họ ở lại mãi mãi để bầu bạn mà Andy và các bạn lại muốn tiếp tục hành trình. Bằng sự quan tâm và sẻ chia, mọi người đã làm hòa với Mun, họ cùng nhau cắt bánh và phá cỗ Trung Thu. Mun đã chỉ cho họ cổng không gian, chính là mắt vũ trụ nằm trên nóc của tòa lâu đài nơi Mun ở. Tạm biệt Mun và các bạn thỏ hồng trên mặt trăng, đoàn du hành tiếp tục lên đường đến hành tinh tiếp theo.
Hành tinh rùng rợn
“Húuuuuuuuuuuuuu…”
Tiếng hú rợn người vang lên, ngân dài trong không gian xào xạc tiếng gió đan qua rừng cây rậm rạp với hình thù quái dị – nơi cổng không gian đưa đoàn du hành đặt chân đến.
“Bíp bíp bíp, tọa độ hiện tại, Sao Diêm Vương.” – Máy xác định tọa độ thông báo.
“Liệu ở đây có gì nguy hiểm không, sao tớ thấy có linh cảm không tốt.” – Một thành viên trong đoàn lo lắng nói.
“Không sao đâu, chúng ta đi theo nhóm có thể hỗ trợ lẫn nhau, và tớ cũng đã xác định được tọa độ chính xác của cổng không gian trên hành tinh này. Lần này tìm ra cổng không gian sẽ nhanh thôi” – Andy trấn an các bạn.
“Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Phía trước mặt” – Andy chỉ về phía khu rừng tối đen như mực – “Mọi người hãy bật đèn pin lên và nhớ bám sát nhau kẻo lạc nhé.”
“Được” _ Mọi người đồng thanh và khởi hành.
(Tiếng hú rợn người vang lên, ngân dài trong không gian xào xạc tiếng gió đan qua rừng cây rậm rạp với hình thù quái dị)
Khu rừng kỳ quái
Dù đọc rất nhiều sách về không gian ngoài trái đất, nhưng Andy cũng chưa bao giờ nghe ngoài vũ trụ lại rừng cây giống Trái Đất. Nhưng hình như khu rừng này có điều gì đó rất lạ.
Cả đoàn tiến sâu vào trong rừng.
Thay vì nghe thấy những tiếng côn trùng và các loài động vật ban đêm. Khu rừng yên lặng đến đáng sợ. Andy và các bạn dù không ai nói với ai, nhưng họ luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi.
Bỗng, Đậu – thành viên nhát gan nhất trong đoàn rú lên “Á á á á á”.
“Chuyện gì vậy Đậu?” – Mọi người lo lắng quay lại.
Đậu ngồi bệt xuống đất, mắt kinh hãi nhìn lên cành cây – một chiếc áo trẻ con vắt vẻo.
“Không thể nào, không thể nào, sao Diêm Vương có nhiệt độ cực lạnh và con người cũng chưa đặt chân đến bao giờ, tại sao lại có một chiếc áo con người ở đây được?” – Andy kinh ngạc.
“Hi hi hi hi hi hi hi…” – Có tiếng cười dài, vang vọng xung quanh, rồi một bóng đen vụt khỏi bụt rậm chạy lướt qua cả đoàn.
RÕ RÀNG ĐÓ LÀ MỘT ĐỨA TRẺ – một con người, sống trên sao Diêm Vương mà không có đồ bảo hộ du hành.
“Đuổi theo!” – Andy hô lên, tất cả cùng chạy đuổi theo bóng đen đó.
Đứa trẻ chạy rất nhanh và nó như lướt đi chứ không phải chạy như người bình thường. Cả đoàn chạy theo đến bìa rừng thì mất dấu thằng nhóc đó. Rồi cả đoàn lại nghe vọng lại tiếng cười sang sảng. Họ phát hiện thấy có ánh sáng phát ra như từ một đống lửa cách đó không xa.
“Chẳng lẽ hành tinh này lại có con người, chúng ta thử lại gần xem sao” – Andy nói.
“Thôi đừng, chúng ta tiếp tục tìm cổng không gian đi, tớ thấy sợ chỗ này rồi đấy” – Đậu lo lắng.
“Nhưng máy báo tọa độ cũng chỉ về đúng hướng đó mà” – Nói rồi Andy xăm xăm đi tiếp, mọi người ái ngại nhưng cũng bước theo.
(Đứa trẻ chạy rất nhanh và nó như lướt đi chứ không phải chạy như người bình thường)
Đứa trẻ bí ẩn
“Không thể nào!”
Núp trong bụi cây, Andy và các bạn kinh ngạc thấy, trước mặt họ là những sinh vật với những hình thù kỳ quái khác nhau. Kẻ thì có 3 đầu cao lênh khênh như một chiếc sào, kẻ thì lùn tịt với đôi mắt lồi dài như mắt ốc sên, kẻ béo phệ và to lực lưỡng với chiếc sừng trên đầu và còn rất nhiều nữa trông hệt như đội quân chiến binh ngoài hành tinh mà Andy vẫn xem trong các bộ phim chiến tranh vì sao viễn tưởng ở nhà.
(Trước mặt họ là những sinh vật với những hình thù kỳ quái khác nhau)
Tất cả đang vây quanh một phiến đá trắng lớn tỏa ra ánh sáng mờ ảo và đứa trẻ chạy mà họ thấy đang bị một tên mặt chuột đẩy lên trên phiến đá.
“Chúng ta phải cứu bạn nhỏ đó” – Andy quay lại nói với các bạn, trong khi mọi người mặt vẫn chưa hết khiếp đảm.
“Cậu… cậu … có bị làm sao không, chúng ta cứu mình còn không xong, nữa là cứu người khác” – Một bạn trong đoàn run rẩy nói.
“Chúng ta cũng là người trái đất với nhau, không thể thấy đồng loại gặp nạn mà không cứu” – Bỗng Đậu cất tiếng.
“Phải đấy, tớ có kế hoạch rồi, chúng ta sẽ sử dụng súng phun khói và súng nhiệt laze để gây hỗn loạn, tranh thủ lúc đó giải cứu bạn nhỏ, chúng ta có 7 người mà” – Andy tự tin.
“Cậu có chắc không”
“Chắc!” – Andy dõng dạc.
Đắn đo một hồi, cuối cùng cả đội cũng sẵn sàng vào vị trí tấn công, dù đây là việc họ chưa bao giờ làm trong đời – 7 đứa trẻ, đánh úp một đàn quái vật.
Cuộc giải cứu
“Nào tớ đếm 3, 2 ,1 thì xông lên nhé” Andy thì thầm.
Phía xa đám quái vật vẫn đang cười đùa.
“3, 2, 1, Xông lên!”
“BÙM!” Đậu dùng súng phun khói phụt ra một đám khói mù mịt
Nhân lúc đó Andy và hai bạn nữa lấy súng laze nhắm vào mông những tên to lớn nhất để bắn.
(“BÙM!” Đậu dùng súng phun khói phụt ra một đám khói mù mịt)
“Éc” “Ối” “Á, đau quá, ai chơi kỳ vậy” – Đám sinh vật người ngoài hành tinh rú lên.
Đám quái vật bắt đầu hỗn loạn. Chỉ đợi có vậy, Andy lao ra chỗ phiến đá, nắm tay cậu bé kéo đi.
Nhưng kỳ lạ thay, Andy chỉ kéo tuột đi được một vật gì đó.
MỘT BỘ DA CÓ HÌNH THÙ ĐỨA TRẺ!!!
Còn bên trong bộ da đó, là sinh vật đầu giống một con bạch tuộc và có 4 cái xúc tu…
Đúng lúc này thì khói tan, và tất cả đám sinh vật kia nhanh chóng vây xung quanh đoàn du hành.
“Thôi phen này thì tiêu rồi” – Andy nghĩ.
Ai mới là quái vật?
Tên quái vật đầu bạch tuộc bước đến chỗ Andy, mặt gườm gườm, cất tiếng:
“Ê, chơi gì kỳ vậy, đang đến màn biểu diễn của tui mà phá đám vậy mậy?”
“Chúng tôi, chúng tôi tưởng … các ông đang tiêu diệt con người” – Một bạn trong đoàn du hành cất tiếng
“Con người là cái giống gì, ta đang hóa trang quái vật giống mấy thím để lên biểu diễn đêm hóa trang của sao Diêm Vương mà” – Tên đầu bạch tuộc nói.
“Rõ ràng ông mặc bộ đồ con người mà” – Đậu cãi.
“Con người????, chẳng hiểu mấy thím nói gì?” – Tên 3 đầu nói – “Thôi hết vui rồi, bỏ cái bộ đồ hóa trang quái vật ra đi, mà kiếm đâu hay vậy, ra được hẳn 7 bộ đồ nhìn giống quái vật dễ sợ.”
“Tụi tui chẳng phải đang hóa trang gì cả, đây là bọn tôi bằng xương bằng thịt luôn” – Andy nói
Cả đám sinh vật trên sao Diêm Vương bỗng quay lại, im lặng nhìn nhau…
“Chẳng có nhẽ…” “Á Á Á” , “Éc”, “Ối dồi ôi ! QUÁI VẬTTTTTT”- Cả đám sinh vật rú lên sợ hãi chạy mỗi đứa một nơi.
(“Á Á Á” , “Éc”, “Ối dồi ôi ! QUÁI VẬTTTTTT” – Cả đám sinh vật trên sao Diêm Vương rú lên sợ hãi chạy mỗi đứa một nơi.)
Cổng không gian mở ra
Còn lại đoàn du hành ngẩn tò te không hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng Andy cười phá lên: “Ha ha ha ha, tớ hiểu rồi.”
“Cậu hiểu thế nào, tại sao họ gọi ta là quái vật rồi chạy đi như thế” – Mọi người thắc mắc.
“Bởi vì trên hành tinh này họ chưa nhìn thấy con người thật sự bao giờ. Trong tưởng tượng của họ, quái vật cũng có hình dáng giống con người chúng ta vậy.”
“Còn chúng ta thì lại tưởng tượng là quái vật thì có hình dáng giống như họ.” – Đậu cười ngặt nghẽo.
“Phải rồi, và có lẽ tối nay họ đang có lễ hội hóa trang giống như Halloween của chúng ta vậy, nên họ hóa trang thành con người trông cho đáng sợ”- Andy tiếp.
“Vậy thì vừa rồi chúng ta làm quá đáng rồi.”
“Ừm, nhưng họ sợ quá chạy hết mất rồi, chẳng kịp cho chúng ta xin lỗi nữa.”
“Nhưng giờ biết cổng không gian ở đâu.” – Một thành viên trong đoàn du hành thở dài.
Nói đến đây bỗng phiến đá trắng mà ban nãy đàn người sao Diêm Vương vây quanh bỗng phát sáng. Và cổng không gian bắt đầu mở, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
(Nói đến đây bỗng phiến đá trắng mà ban nãy đàn người sao Diêm Vương vây quanh bỗng phát sáng)