Tóm tắt kỳ trước: Andy và đoàn du hành hạ cánh xuống sao Hỏa đúng lúc những ngọn núi lửa tại đây bắt đầu phun trào. Cả đoàn bị bao vây bởi một biển nham thạch trong khi cánh cổng không gian – lối thoát duy nhất của họ – không hoạt động. Mimi – cô bé nhỏ tuổi nhưng cũng thông thái nhất đoàn – đã dũng cảm lái phi thuyền đến giải cứu và mang viên đá trí tuệ tới để giúp khởi động cánh cổng. Cuối cùng cổng không gian cũng hoạt động, nhưng phi thuyền của Mymy gặp nạn, cô bé bị dòng dung nham hung dữ cuốn đi trên chiếc phi thuyền.
—
Bíp…
bíp…
bíp… những âm thanh đều đặn vang lên
“Tiếng máy này quen thật.”
Andy gắng cựa mình nhưng không được. Cậu có cảm giác như bị bóng đè.
Trong đầu cậu, lúc tắt lúc hiện, bùng nhùng hình ảnh dải ngân hà lấp lánh. Hàng tỉ ngôi sao chầm chậm cuộn lại rồi tỏa ra như những hạt kim tuyến bạc lặng lẽ trôi trong dòng dung dịch đặc quánh màu xanh tím. Mọi thứ chuyển động thật lặng lẽ trong không gian tịch mịch.
Bỗng nhiên, Andy thấy dưới chân mình mặt đất nứt nẻ, những dòng nham thạch hung hãn trào ra, đỏ quạch. Trong làn khói mù mịt, hiện ra đôi mắt của ai đó. “Mymy, Mymy!” Andy gào lên mà không nghe nổi thấy tiếng của mình, nhưng đôi mắt kia đã chìm vào trong một màn sương mờ ảo. Thấp thoáng phía xa một chiếc tên lửa bay vút lên bầu trời. Trên chiếc tên lửa hình như có một sinh vật nào đó, trong chiếc áo choàng đỏ. Thế rồi, lại một màn sương mờ ảo bao trùm.
“Andyyyy, Andyyy!”
“Ai gọi mình thế, giọng nói này quen lắm.” – Andy thầm tự nhủ.
Bíp…bíp…bíp Giờ thì Andy nhận ra rồi, đó là tiếng máy đo nhịp tim, còn kia chẳng phải là chiếc bình truyền nước. “Không có lẽ…” Andy từ từ mở mắt.
“Bệnh viện? Trái Đất?” – Andy ú ớ, thều thào khi vừa tỉnh dậy. Xung quanh cậu ba Danny và các bác sỹ đang đứng quanh giường, tươi cười, thở phào khi thấy cậu đã tai qua nạn khỏi.
Nhìn quanh ngơ ngác một hồi, Andy không nói được gì, mắt cậu ứa nước. Cậu ôm chầm lấy ba Danny.
TRỞ VỀ
Andy vẫn chưa hết bàng hoàng. Điều cuối cùng cậu nhớ là cậu và các bạn đã nhảy vào cổng không gian đúng lúc dòng dung nham trên sao Hỏa trào tới.
Và sau đó, cậu thấy mình ở đây, bệnh viện, ở trái đất, về nhà.
“Con đã hôn mê gần 3 ngày rồi đấy. Đội cứu hộ đã tìm thấy các con trên một hòn đảo nhỏ ngoài biển Đông, có vẻ như các con được trả về gần đúng chỗ nhỉ.” – Ba Danny tươi cười nói, kéo ghế ngồi cạnh giường Andy khi mọi người đã lùi đi, chỉ còn hai ba con.
“Nhưng tại sao, hành trình của viên đá trí tuệ đáng lẽ phải dẫn tụi con đến mỏ đá trí tuệ. Thế mà giờ tụi con lại quay trở về Trái Đất”
“Điều này ba cũng không rõ Andy à, có thể có trục trặc gì đó, hoặc viên đá muốn các con về nhà chăng” – Ba Danny nói nửa đùa nửa thật, mỉm cười hiền từ.
“Vậy còn những bạn khác trong đoàn đâu rồi ba?” – Andy sực nhớ ra
“À họ cũng đã được đưa đến bệnh viện, giờ này chắc cũng đã xuất viện rồi. Nếu tình hình tiến triển tốt, chắc chỉ vài ngày nữa con cũng sẽ được về nhà”.
Hai chữ “về nhà” làm Andy thấy ấm lòng vô cùng. Đã gần một năm rồi, cậu và các bạn phiêu du qua những vì sao cách trái đất cả triệu cây số, đã trải qua cả những điều kỳ diệu và khủng khiếp của dải ngân hà. Đôi lúc “về nhà” lại là hai chữ ngọt ngào nhất cậu muốn nói với mọi người, nhưng cậu luôn dằn lòng mình lại. Vì không muốn để chính mình và các bạn nản lòng trong chuyến du hành.
Và bây giờ “nhà” đang ở ngay đây, ba Andy và những người thân yêu đang ở ngay đây, thế nhưng Andy vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
NHỮNG NGÀY TƯƠI ĐẸP
Cuối cùng Andy cũng được xuất viện.
Chưa bao giờ cậu thấy những thứ quen thuộc trước đây trở nên đẹp đẽ đến thế, từ màu xanh mướt mát của tán cây trước nhà, tiếng hót véo von của đám chim đang truyền cành, cho đến bữa sáng mẹ nấu và hay những cuộc trò chuyện với ba Andy.
Trong những ngày này, Andy đã kể hết lại cho ba Danny về hành trình của mình thời gian qua, nào là cuộc gặp tình cờ với chú Tony, rồi là câu chuyện của Mun – công chúa Mặt Trăng, và cả chuyến hành trình sao Hỏa bão tố vừa rồi. Với Andy, những câu chuyện đó tới giờ vẫn như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
“Ba nghĩ đã đến lúc con nên ngừng cuộc hành trình lại. Quay trở về cuộc sống bình thường thôi, Andy à.” – Ba Danny cất lời, sau hồi trầm ngâm nghe chuyện về chú Tony và Mimi.
“Nhưng tụi con vẫn chưa đến đích mà ba, chẳng phải ba hay nói đã làm gì là làm tới cùng hay sao?” – Andy có vẻ bất ngờ và phản ứng mạnh lại câu nói của chú Danny.
“Ba hiểu, nhưng có vẻ chuyến đi nguy hiểm hơn dự tính của ba rất nhiều, vả lại nếu bây giờ con đã trở về trái đất này, con đã hiểu đây là nơi tuyệt vời nhất trong vũ trụ, con còn muốn đi tiếp làm gì?” – Ba Danny nheo mày, giọng ông ẩn chứa một sự không vừa lòng.
“Ba. Tụi con đã trải qua nhiều thử thách ở các hành tinh rồi, và con biết con có thể vượt qua được. Và con muốn dùng viên đá trí tuệ để giúp các hành tinh khác cũng sẽ tuyệt như trái đất nữa. Con nhất định phải tìm ra nó.” – Andy rướn mình về phía ba Danny, nói đầy kiên quyết.
“Ba chỉ có mình con thôi. Những cổng không gian không biết sẽ đưa các con tới đâu và ba thì không muốn mất con. Con hiểu chứ. Con có biết ngày trước chú Tony vì không nghe ba can ngăn, đã có kết cục thế nào không!” – Ba Danny sẵng giọng, đập bàn. Lâu lắm rồi ông mới nóng nảy đến như vậy.
Nghe nhắc đến chú Tony, Andy bỗng đứng phắt dậy, chạy thẳng lên phòng, có vẻ như ba Danny đã động chạm đến nỗi đau rất lớn của cậu.
TÁI HỢP
Sau cuộc nói chuyện bất thành với ba Danny, Andy quyết định tập hợp lại các bạn đồng hành của mình để bàn về kế hoạch tiếp tục cuộc hành trình. Lúc này, mọi người ai đã về nhà nấy và bắt đầu quay trở lại cuộc sống thường ngày. Họ hẹn nhau ở quán gà rán, nơi lần đầu họ tụ họp. Sau bữa ăn đã đời với gà, khoai tây chiên và nước ngọt – bù cho hàng tháng trời chỉ được ăn thức ăn đóng gói cho phi hành gia. Andy bắt đầu đi vào chủ đề chính
“Các cậu. Tớ nghĩ chúng ta đã vượt qua đủ thử thách, làm được rất nhiều điều trong chuyến hành trình vừa qua. Chẳng nhẽ lại bỏ lại tất cả để trở về thế này. Ta vẫn còn viên đá trí tuệ, còn nó là còn tìm được các cổng không gian.” – Andy nói đầy quả quyết, đoạn đặt viên đá cộp xuống bàn.
Mọi người im lặng, ngẫm nghĩ một hồi.
“Tớ không ngại, tớ vẫn muốn xem ngoài không gian kia còn có điều gì lý thú nữa” – Randy dõng dạc trả lời. Là con gia đình quân nhân, thể lực cực tốt và là yêu thích mạo hiểm, Randy có vẻ vẫn rất hào hứng với cuộc hành trình.
“Em cũng không ngại, về nhà mọi người toàn chê em mập, suốt ngày ăn, chẳng được tích sự gì. Còn em thì vẫn muốn làm siêu anh hùng” – Bin, mập nhất nhóm, là con chủ quán gà rán.
Andy lấy làm vui mừng. Cậu đã bắt đầu có người ủng hộ, giờ thì mọi người chắc sẽ nghe theo dần dần thôi.
Nhưng có vẻ Andy đã mừng hơi vội.
“Em vẫn còn nhớ chúng ta đã mất Mymy như thế nào chứ hả Andy?” – Lula, thành viên lớn tuổi nhất và cũng là người chín chắn, mạnh mẽ nhất đoàn, cất lời
“Tất nhiên là em nhớ” – Andy ngập ngừng, mặt cúi xuống bàn.
“Tất nhiên rồi. Và em cũng nhớ là chính em đã đưa mọi người xuống chỗ núi lửa. Liệu em có biết phía trước chúng ta còn gặp những cạm bẫy gì nữa không? Các bạn có sẵn sàng mạo hiểm tính mạng lần nữa không?” – Lula nói đanh thép, cô đang trở nên thực sự nóng nảy.
Andy im lặng.
“Chị sẽ không đi, nhất định như vậy. Không phải vì sợ, mà vì không muốn mất ai trong số chúng ta nữa.” – Lula dứt khoát.
“Đúng đấy, nó quá nguy hiểm.”, “Nhà mình bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch châu Âu hè này rồi”, “Mình còn phải học piano nữa”. Mọi người bắt đầu xì xào. Chỉ có duy nhất một người im lặng từ đầu đến cuối là Summer – cô bé luôn có vẻ bí hiểm và lạnh lùng, người mà trong đoàn cũng không ai biết lai lịch rõ ràng của cô.
“Thôi, dừng câu chuyện này ở đây, Randy, Bin, các em suy nghĩ kỹ chưa? Đừng để mình gây ra tội lỗi cho người khác. Thôi chị về trước” – Nói đoạn, Lula đứng dậy bỏ đi.
Mọi người cũng chuyển sang nói câu chuyện khác, rồi lần lượt ra về. Ngay cả Randy, sau một hồi suy nghĩ đăm chiêu cũng vỗ vai Andy nói “Xin lỗi cậu, nhưng mình nghĩ chị Lula nói đúng.” Còn Bin thì đã lên phòng ngủ khò từ khi nào.
Lúc này, chính Andy cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ những nỗ lực của mình. Có khi nào cậu đang cố chấp quá không. Andy bắt đầu nhớ về chú Tony và Mimi, dường như là vì sự cố chấp của cậu mà những người câu rất yêu quý giờ đang kẹt lại ngoài không gian kia, cách cậu cả triệu cây số.
Chiều hôm đó, Andy đứng thẫn thờ cả giờ ở cái hồ gần nhà.
“Tao có cần mày nữa không?” – Andy tự hỏi rồi nhìn xuống viên đá trí tuệ trên tay mình đăm chiêu.
Mặt trời đang bắt đầu lặn, tỏa ánh nắng hồng rực xuống mặt hồ lấp lánh phía trước mặt Andy. Thỉnh thoảng, lại có tiếng cá quẫy nước, tiếng trái sung rụng xuống mặt hồ, gió đầu hạ hiu hiu. Mọi thứ yên bình và dễ chịu đến lạ.
Sau một hồi suy nghĩ, Andy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi thả viên đá trí tuệ xuống hồ.
Viên đá phát ra ánh sáng le lói, yếu dần dưới làn nước xanh rêu, rồi chìm nghỉm.
KHÔNG BỎ CUỘC
Đêm hôm đó, dải ngân hà, cơn lũ nham thạch, Mimi và sinh vật kỳ lạ mặc áo choàng đỏ cưỡi tên lửa lại trở về trong giấc mơ của Andy. Và đặc biệt, là sương mù. Tất cả những hình ảnh đó đều thoắt ẩn, thoắt hiện trong làn sương, thế rồi khi sương dày đặc đến nỗi che khuất tất cả thì Andy bừng tỉnh.
Cậu bật dậy, mồ hôi đẫm áo, thở dốc, nhìn ra ngoài, đêm nay sương cũng dày đặc.
Andy gục đầu xuống tay, rồi tự nhủ
“Không, mình phải trở lại, nếu không có ai đi cùng mình cũng phải trở lại. Mình phải tìm thiên hà FLYER, tìm Mimi, tìm chú Tony.”
Nói đoạn, Andy vùng khỏi giường, chạy một mạch ra hồ gần nhà, nơi cậu đã thả viên đá trí tuệ xuống ban chiều. Đứng trên bờ, cậu vẫn nhìn thấy ánh sáng yếu ớt phát ra từ viên đá dưới đáy hồ. Andy cởi áo một cách dứt khoát, hít một hơi thật sâu, rồi nhảy thẳng xuống hồ.
Dù là đầu mùa hè nhưng nước vẫn lạnh buốt. Càng lặn sâu, ánh sáng của viên đá càng phát ra mạnh mẽ. Điều kỳ lạ là, mở mắt dưới nước, Andy vẫn thấy đám sương mù trong giấc mơ của cậu…
Và kỳ lạ hơn là…
Phía xa sau lớp sương mù … lại là Mymy, rồi dòng nham thạch ùa tới. Kinh hãi, nhưng Andy vẫn cố rướn tới để nắm được vào viên đá trí tuệ. Nhưng đúng lúc này cậu lại thấy đám Nhân Mã Đỏ xông ra từ trong màn sương, tóm lấy chân và kéo lê cậu đi dưới nước.
Andy không đủ oxy nữa, cậu đang chết đuối, nước đang tràn vào phổi của cậu. Andy cố vùng khỏi Nhân mã đỏ, nhưng có vẻ cậu đã không còn đủ sức ngoi lên mặt nước. Andy lả đi.
Bỗng xa xa, Andy nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, cậu thấy thấp thoáng mái tóc nửa vàng, nửa hồng tím của ai đó. Phải rồi Summer, cậu ta làm gì ở đây?
TỈNH THỨC
“Andy, tỉnh dậy ngay, tỉnh dậy không cậu sẽ chết vì khí độc đấy” – Summer lấy hết sức bình sinh lay lay người Andy.
Andy mở choàng mắt, hít sâu và gấp gáp sau hơn 3 phút ngừng thở. Bao quanh cậu vẫn là màn sương, nhưng rõ ràng đây không phải Trái Đất, dưới đất chỗ cậu nằm một lớp cát trắng pha thủy tinh. Xung quanh, tất cả mọi người trong đoàn du hành đang dần hồi tỉnh. Có người vẫn đang mê man.
Dù vẫn bàng hoàng, nhưng nơi đây cho Andy cảm giác rất thực. Cậu hiểu nơi cậu đang ở mới chính là thực tại. Đoàn du hành vẫn chưa hề trở về Trái Đất.
“Chúng ta đang ở trên Sao Kim đó Andy” – Summer vừa đưa nước cho Andy vừa nói – “Lượng khí độc trên hành tinh này rất lớn và có thể gây ra ảo giác, nếu hít nhiều và không kịp bật chế độ lọc khí trong áo du hành, cậu có thể “ra đi” vĩnh viễn ở đây đấy”
“Trời đất, tớ… tớ đã thấy Mymy, Trái Đất đấy, mmm … mà sao cậu không bị trúng độc à” – Andy lắp bắp.
“Đặc trưng của độc tố này là thế, nó sẽ đánh lừa tri giác của cậu, cậu bị ám ảnh điều gì thì nó sẽ khiến cậu gặp ảo giác về thứ đó. Tớ thì miễn dịch với các độc tố thế này rồi” – Summer bình thản trả lời.
Andy tò mò định hỏi tiếp về Summer, nhưng cô đã chạy đi sang giúp đỡ những người bạn khác. Vừa mệt, vừa lơ mơ, Andy ngồi thu lu một góc nghĩ lại những ảo giác mình vừa trải qua. Bất giác cậu ngước lên trời vẫn mù mịt làn sương độc và giật mình sửng sốt.
Hình như thấp thoáng có chiếc áo choàng đỏ, cùng vệt khói tên lửa màu xanh tím vừa chạy ngang bầu trời.